vợ tôi là paparazzi
Danh sách chương Vợ Tôi Là Paparazzi. Chương 1. 1 Xe bus dần lăn đến trạm cuối cùng. Giản Ái xuống xe, theo dòng người bước ra khỏi cửa, cô vô cùng tò mò, hào hứng ngắm nhìn thành phố X nơi cô sắp chuyển đến.
Thấy mẹ tôi đau buồn, tôi đưa vợ con về nhà sống với mẹ. Dù sao tôi cũng là con trưởng, tôi phải có trách nhiệm phụng dượng bố mẹ lúc về già. Vốn đã xung khắc nhau từ trước, kể từ ngày về sống chung, "chiến tranh" giữa mẹ chồng nàng dâu lại bùng nổ. 2 người
Đọc truyện Vợ Tôi Là Paparazzi online, Giới thiệu: Năm năm trước vì một lần bị Hạ Sầm Minh hiểu lầm hạ độc,
Vay Tiền Online Từ 18 Tuổi Bankso Vn. Giới thiệu Năm năm trước vì một lần bị Hạ Sầm Minh hiểu lầm hạ độc, Diệp Tu cùng Giản Ái vô tình gặp gỡ. Diệp Tu xuất thân giàu có cùng Giản Ái không thích câu nệ tiểu tiết cũng bởi vậy mà trở thành oan có tình, thϊế͙p͙ lại không có ý, nhưng vì âm mưu của đàn chị Tiếu Viện cùng cô bạn tốt Hân Nhiên của Giản Ái bày ra mà Diệp Tu cùng Giản Ái không đúng lúc không đúng nơi nhảy vào tình một đêm, rồi cũng bởi vậy mà chia theo sự khinh thường đối với Diệp Tu, năm năm sau gia nhập đội paparazzi, Giản Ái lại phải vất vả truy lùng tin tức của Diệp Tu, rồi cũng vì Diệp Tu ham công tiếc việc mà xém chút đẩy Giản Ái rơi vào chỗ chết. Ngay sau đó, Tiếu Viện, vị hôn thê được Thư Mai – mẹ Diệp Tu – tự tay chọn cho Diệp Tu lại hiệp sức với Hân Nhiên thừa cơ hãm người không ngừng đấu đá, Tiếu Viện bởi vì khó giữ được thân phận mà vô cùng tức tối, to gan đi ám sát Diệp Tu, Hân Nhiên biết mọi chuyện nhưng hành động quá chậm chạp, muốn nhận công lao về mình ai ngờ sau đó lại bị Giản Ái lập mưu để Thư Mai xử lý cô những ngày Diệp Tu bị thương, Giản Ái cũng dần dần nảy sinh tình cảm với anh, nhưng Thư Mai vẫn luôn quyết liệt phản đối. Cho dù cô đã được gả vào Diệp gia nhưng làm dâu Diệp gia cũng chẳng dễ dàng, cùng xem Giản Ái làm thế nào để lấy thân phận nàng dâu paparazzi ra đấu một trận lớn với Thư Mai.
Diệp Tu nhìn ra ngoài cửa xe, trêи cửa kính phản chiếu rõ ràng hình ảnh Giản Ái đang nhéo tai Hân Nhiên. Hai cô gái ồn ào này cứ làm như không về được trường là phiền não lớn nhất đời mình vậy. Trêи gương mặt trầm tĩnh của cậu ta ẩn dấu một chút sâu sắc của một người đàn Ái kỳ thực sống rất tự tại, muốn làm là làm, căn bản không cần suy xét dáng vẻ bó tay bó chân. Không giống như cậu ta suốt ngày quen đeo mặt nạ. Nhưng cũng giống như cô, đằng sau gương mặt nhìn keo kiệt mà lại con buôn ấy, thực ra lại là quan tâm chu nên cậu ta nhấn Ái đang tranh cãi với Hân Nhiên nghe thấy tiếng còi ô tô thì giật mình quay phắt người lại.“Lên xe.” Sau khi Diệp Tu thốt lên hai chữ ngắn gọn ấy, Giản Ái còn không kịp ngăn cản, Hân Nhiên đã reo hò vọt vào ngồi ghế sau.“Giản Ái!” Hân Nhiên ngồi trêи xe hưởng máy lạnh ánh mắt vô cùng kϊƈɦ động “Còn không mau lên đi!”Giản Ái chụp tay cô nàng thì thầm ở bên tai “Mau hỏi bạn học Diệp có tiện chở chúng ta đi không.”Đúng ha! Hân Nhiên hổ thẹn hạ giọng nói, “À, bạn học Diệp à! Bọn tôi muốn về lại trường, nếu cậu không về đó thì có thể cho bọn tôi xuống trạm xe bus gần đây cũng được.”Lời nói chưa dứt, Diệp Tu đã đưa một cái gói giấy to qua cho Giản Đi nhờ xe còn có quà tặng miễn Nhiên vừa muốn giành lấy, bỗng nhớ Diệp Tu đang ở trêи xe liền vội vàng thu tay về, nhưng trong lòng lại như có bàn tay nào đó đang cào Ái sau khi mở túi giấy ra liền phát hiện bên trong có một hộp cơm trong suốt, bên trong có bốn ô vuông, lần lượt để chân giò hun khói, salad, tôm hùm chiên bơ, cùng một phần cơm “Cám ơn!” Về phần cậu ta làm thế nào biết các cô đang đói bụng hoàn toàn không quan trọng. Nhưng một phần ăn nhỏ xíu này chỉ đủ cho cô nhét kẽ răng chứ đừng nói là đủ cả phần cho Hân Nhiên. Diệp Tu lại đưa một cái gói to khác cho Hân Nhiên cố sức kiềm chế trái tim đang nhảy nhót, cố gắng dùng động tác thật chậm, chọn góc độ phù hợp với hình tượng thục nữ để bàn tay có thể dùng tư thế tuyệt đẹp mà tóm lấy. Khụ!Không phải, là nhận khi cô nàng mở túi giấy ra mới thấy bên trong có một chai nước trái cây, bên cạnh là một món gì đó rất lớn tương tự như hamburger gì đó, mà nhìn cũng giống hamburger Burger King tên của một loại hamburger.Nhìn thấy mấy thứ tròn tròn này, Hân Nhiên liền giãy giụa miệng phải há ra đến mức nào ra ăn thì mới duy trì được trạng thái chỉ để lộ 8 Giản Ái cấp tốc giật lấy cái bánh burger ở trong tay cô nàng, sau đó nhét vào miệng, trong đó chỉ tốn toàn bộ hai ba lần di chuyển hàm răng lên xuống, liền thuận lợi nuốt cái bánh vào Nhiên nhẩm lại một chút thì thấy Giản Ái vừa rồi để lộ tổng cộng 32 răng. Thật sự là quá khó coi, Hân Nhiên vỗ vỗ ngực, nửa vui mừng nửa ủy khuất cầm lấy túi giấy của Giản Ái nhã nhặn mở ra, sau đó dùng bàn tay nhỏ bé đập nhẹ Giản Ái một cái, đối với sự trượng nghĩa của cô mà thấy vô cùng cảm này Diệp Tu lạnh lùng nói một câu “Bên trong bánh mì là trứng cá muối, ốc biển, tôm hùm cùng với vàng lá, cạp hai ba miếng đã bị cô nuốt trọn, đúng là đáng tiếc.” Tục ngữ có câu trâu ăn mẫu đơn phí của trời chắc là nói về loại người như Giản tay nhỏ bé còn đang nhẹ nhàng đập Giản Ái nhất thời hung hắng dùng sức véo mạnh. Giản Ái đau đến nghiến răng, việc ấy thật là hối hận mà, không biết có thể nhổ hết ra rồi từ từ thưởng thức lại hay không ——Ăn uống no say, sau khi xuống xe Giản Ái cùng Hân Nhiên đứng ở cửa trường mà như đã đi qua mấy đời. Nhìn đoạn đường như xa xôi đến thế mà ngồi trêи xe rồi mới biết chỉ đi mất mấy chục điều nhìn thấy các cô từ trêи một chiếc xe hơi sang trọng bước xuống, có một cô gái cảm thấy vô cùng vô lý. Cô gái này đang qua rìa sách nhìn chòng chọc các cô, trong thâm tâm cũng thể hiện rõ vẻ khinh ta thất bại một lần, nhưng nguyên nhân lớn nhất cũng là vì Giản Ái. Cô ta xinh đẹp bức người, cô ta phong tình vạn chủng vì sao buổi tối đó lại vô dụng với Diệp Tu, hiện tại tìm hết mọi lý do mới thấy là vì Giản Ái tối hôm đó cũng ở trong phòng, cho nên Diệp Tu huyết khí sôi trào mới chống lại được sự cám dỗ của cô ta là Tiếu Viện, trời sinh cô ta xinh đẹp lại có sức quyến rũ lạ thường, đối phó đàn ông đối với cô ta cho tới bây giờ là dễ như trở bàn tay. Nhưng sau khi mang cái danh tiếng hoa khôi đi làm thuê cho Thu Quý Mị, kế hoạch một vốn bốn lời của cô ta lại bởi vì sự xuất hiện của Giản Ái mà khiến cô ta suýt chút rơi vào hàng ngũ chú hề trong đoàn xiếc thú. Thất bại kiểu như vậy không kẻ nào có thể chịu được nhục nhã. Tiếu Viện hung hăng xoay người, sau khi ra khỏi cửa trường liền lên một chiếc xe nói với tài xế “Đến chỗ cũ.”“Vâng!” Tài xế nhìn gương mặt vặn vẹo của cô ta mà không dám hỏi thêm một dừng lại trước cửa một night club.“Hoan nghênh đã đến! Cô Tiếu.” Giọng nói của nhân viên canh cửa xuyên qua thế giới lập lòe đen tối dẫn cô ta đi vào trong nhạc đinh tai, những bóng người đu đưa trong đủ thứ âm thanh hỗn tạp, mùi đủ loại rượu mạnh sộc vào mũi cô ta. Nhân viên hướng dẫn đi phía trước dẫn cô ta đi xuyên qua đại sảnh, vòng qua hành lang, phòng thuê, quanh quẹo đủ kiểu, cứ như đang vòng đi vòng lại trong mê cung không đầu không cuối vô số lần mới đứng được trước cửa một phòng thuê, bảo vệ đứng ở cửa nhìn thấy Tiếu Viện hơi hơi gật gật đầu, sau đó đưa một xấp tiền thật dày bỏ vào trong tay nhân viên phục vụ. Sau đó bảo vệ xoay mở cửa, ý bảo Tiếu Viện đi trong đã có một gã đàn ông béo tốt đang chờ. Tuy khắp người hắn ta bọc hàng hiệu nhưng vẫn không che dấu được màu đỏ tươi trong mắt. Mà hắn ta thế mà lại là lão đại ngầm ở thành phố này —— Lưu ra dược tính đã phát tác. Tiếu Viện lạnh lùng cười, nhanh chóng cởi áo khoác. Gã đàn ông thở hổn hển khẩn cấp tách hai chân cô ta ra, trực tiếp dùng sức kéo qυầи ɭót xuống rồi xé lạnh từ điều hòa trêи đầu phả lại, Tiếu Viện yếu ớt dựa vào sô pha, hạ thể lộ ra ngoài hơi run run khiến người ta thương tiếc. Nhưng gã đàn ông này không hề có nửa chút khái niệm thương hoa tiếc nguyệt trong đầu, sau khi trực tiếp tách hai chân ra đè cô ta tiếng sau, chứng kiến trò hề Lưu Kiện điên cuồng giao hoan cùng Tiếu Viện trong màn hình VCD, Thu Quý Mị phun ra một vòng khói “Làm rất tốt! Lưu Kiện rất thích kiểu học sinh này.”Diệp Thắng Kiền tất nhiên không thể ngờ, việc làm ăn của ông ta bị cản trở là lo cô ta bày mưu đặt kế. Vốn là Thu Quý Mị bày mưu để anh em mình nhân lúc công ty rối loạn mà làm giả sổ sách, thế nhưng sau khi Diệp Tu vào quản lý Nhạc Nhã Hiên, anh em cô ta ngược lại phải đến làm việc cho công ty vợ trước của Diệp Thắng lắm! Cậu của Diệp Tu không biết từ đâu thu thập được một đống sổ sách chứng minh anh em cô ta tham ô, đương nhiên anh em cô ta cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, tương tự cũng thu thập được một đống chứng cứ cho thấy cậu Diệp Tu nhận hoa hồng, kê cao giá nguyên điều lúc hai nhà giằng co, Thư Mai kiên quyết ủng hộ lập trường của con trai bà ta, đuổi anh em bà ta ra khỏi công ty. Nhìn thấy bà ta đại nghĩa như thế, bản thân cô ta cũng không thể quá hẹp hòi, cắn răng để anh em cô ta bị knockout. Nhưng cứ như vậy thì bản thân cô ta sẽ không thể đục nước béo mà vẫn còn Lưu Kiện này, đáng tiếc đang lúc bản thân muốn tranh công với chồng nói lúc anh em nhà mình có thể giải quyết Lưu Kiện thì Diệp Tu lại nhảy vào, nói cậu ta có thể giải quyết Lưu Kiện. Thằng nhóc Diệp Tu này đúng là sao chổi, chẳng những làm mọi kế hoạch của cô ta thất bại, còn phá nát giấc mộng mẹ giàu nhờ con của cô tóc uốn sóng lớn của Tiếu Viện phóng đãng rối tung ở trêи sô pha, một giờ trước, lão già tên Lưu Kiện kia đúng là đã hung hăng đè cô ta trêи sô pha, dùng hết các loại tư thế cùng cô ta giao hoan.“Cái gì mà đàn anh xã hội đen, thực ra còn không bằng một con chó già xấu xí leo lên trêи người tôi.” Tiếu Viện đoạt lấy điếu thuốc của Thu Quý Mị rít mạnh một hơi “Tôi nói này bà chủ Thu, chị đang mang long tử đấy, sao còn dám hút thuốc!”Long tử! Thu Quý Mị trong cơn giận dữ dùng sức dụi toàn bộ bao thuốc lá cầm trong tay vào trong gạt tàn “Lão quỷ đó đã mang theo Diệp Tu đi giới thiệu khắp nơi, nếu Diệp Tu không phạm sai lầm nào đó lớn thì đứa con trong bụng tôi ngay cả chó con cũng không bằng, sao, long tử sao?” Sắc mặt Thu Quý Mị tương đối khó coi.“Không phải là muốn con riêng của chị thân bại danh liệt sao?” Tiếu Viện nhả một luồng khói ra khỏi mũi “Cứ để tôi lo, nếu bà chủ Thu chịu ra giá cao hơn gã Lưu Kiện này.”“Lần trước không phải là cô đã thất bại sao?” Thu Quý Mị hất tóc, ở trong phòng thuê lờ mờ, mái tóc đen lại giống như một đám mây đen bay qua tầng Viện vừa chuyển con người, ánh mắt hơi liếc xéo một cái. “Thế nào, ai quy định chỉ làm một lần là phải thành công!?” Sau đó, cô ta vươn tay về phía Thu Quý Mị mượn lực của chị ta để ngọ nguậy ngồi dậy. “Còn nhớ Giản Ái không?”“Giản Ái thì có liên quan gì tới chuyện Diệp Tu thân bại danh liệt?” Thu Quý Mị dứt khoát hỏi thẳng, không có nói nửa câu Viện kéo tay chị ta qua, đưa tới bên môi, khẽ hôn một cái. “Thu phu nhân, câu cá cần mồi câu mà! Giản Ái chính là cái mồi câu đó.”Thu Quý Mị bừng tỉnh đại ngộ nhìn về phía cô ta. “Nhưng Giản Ái có quan hệ gì với Diệp Tu, hình như Diệp Tu chưa từng nhắc tới cô ta trước mặt lão già.”“Người có thể ở cùng một phòng thì quan hệ tất nhiên không đơn giản.” Tiếu Viện thành thạo giấu đi vẻ gian xảo trong đôi mắt “Chị còn chưa biết chuyện của bọn họ nhỉ! Tôi học cùng trường với Diệp Tu, cũng có thể nói là cậu ta ở ngay tại trong tầm mắt tôi, chuyện có thể biết tất nhiên phải nhiều hơn chị.”Thu Quý Mị cắn răng, “Tôi cho cô thêm gấp đôi giá cũng chính là một trăm vạn, nhưng sau đó không được nói ra tôi.” “Oke.” Tiếu Viện dụi điếu thuốc còn chưa tắt vào gạt tàn, “Chị cứ ở một bên xem một vở gọi là ý không ở trong lời túy ông chi ý bất tại tửu.” Một sợi tóc bay lên đậu lại trêи gương mặt cô ta, làm kẻ khác xao Nhiên đi làm ở KTV, nhưng có một buổi tối cô nàng lại muốn đến một KTV khác chơi làm Giản Ái nhớ tới một câu tục ngữ, cơm người ngon hơn cơm đó đã sắp nghỉ hè, Giản Ái muốn về nhà giúp, nhưng Hân Nhiên lại la hét nói cô cũng đã là người trưởng thành mà còn vẫn luôn thích ở nhà thì sau này sẽ rất bất lợi cho đường tình hay, Giản Ái lại mới thích một đàn anh năm ba. Thích là chuyện xảy ra như thế nào, có thể là một câu nói, cũng có thể là một ánh mắt lơ đãng, có lẽ cũng có thể là một lần xắn tay lao xảy ra trong căn tin, lúc đi ăn khay cơm của cô bị va đổ, đồ ăn vung vãi khắp nơi, cô còn đang lúng túng không biết làm sao thì có một đàn anh lại lặng lẽ giúp cô thu dọn, cô muốn nói cám ơn, nhưng đàn anh kia lại sững sờ cầm khay cơm của mình bưng đến trước mặt cô nói “Em gái, em bé bỏng như vậy, về sau để anh giúp em gọi cơm nhé.” Khi đó Giản Ái nhìn Hân Nhiên, nói “Trong hai mươi năm cuộc đời, cuối cùng cũng có đàn ông con trai đối xứ với mình như con gái.” Những ngày sau đó, đàn anh kia đều bất chấp mưa gió giúp cô gọi cơm, múc Nhiên cũng không thể không nói “Thực ra nhìn kỹ thì cậu với đàn anh Âu Thượng kia rất có tướng vợ chồng đấy.”Giản Ái cũng không nhỏ nhen trả lời “Sai rồi, mình nhìn dễ coi hơn anh ấy một chút.”Cứ như vậy, Giản Ái vẫn luôn ảo tưởng bản thân là một đóa hoa nhài cắm vào bãi phân trâu là đàn anh kia, cho nên không chút do dự bóc lột giá trị dinh dưỡng của anh Nhiên khấy bột yến mạch trong nước sôi, một mớ hỗn độn không rõ là gì gợn sóng vòng vòng, “Nếu định quen anh ta thì trước khi nghỉ mau nói rõ với anh ta đi.”Giản Ái cười ha ha, “Mình cũng nghĩ như vậy, người khác đều nói nam theo đuổi nữ cách trở núi non, nữ theo đuổi nam chỉ cách một lớp màn, nếu anh ấy là người của mình, mình dù sao cũng không thể để anh ấy vất vả đi leo núi như vậy!”Hân Nhiên nhìn Giản Ái không chớp mắt, tuyệt vọng lắc lắc nên trước khi nghỉ một ngày, Giản Ái lấy lý do Âu Thượng một tháng qua đã chịu nhiều vất vả mà hẹn anh ta đến KTV Eric thư giãn xem như trả Eric này chỉ cách trung tâm thành phố phồn hoa một con phố, chỉ cách có một con phố mà giá cả so với KTV trong trung tâm thành phố lại rẻ hơn rất nhiều, hơn nữa đến đó vào ngày không phải cuối tuần hay ngày nghỉ còn được khuyến mãi 50%, cho nên vạn vạn không thể bỏ Giản Ái cùng Hân Nhiên không đặt trước thì chẳng thể nào đặt được vé vào Eric. Lúc hai cô đi vào, rất khó tưởng tượng đã cách một bức tường mà âm nhạc tiết tấu mãnh liệt vẫn có thể vọng đến đinh tai nhức óc, khiến người đi vào đều phải há họng quát to mới nói chuyện được với người đi qua sàn nhảy, tiến vào chỗ yễn tĩnh bên trong, Âu Thượng đã ngồi chỗ trước đó lập tức giơ tay lên với các cô. Giản Ái tối nay mặc quần áo màu đen, là váy liền áo vừa mới mua, bởi phần eo váy bó sát người nên thậm chí buổi tối Giản Ái cũng không dám ăn, cho nên váy bó chặt bờ eo mảnh khảnh của Ái đi đến ngồi bên cạnh anh ta, dùng giọng nói dịu dàng hơi khêu gợi cúi đầu nói “Em chào anh!”Âu Thượng hình như có chút không rời được Ái cúi đầu cười, tiếp tục thấp giọng “Em khát quá, đàn anh, rót cho em ly nước trái cây đi!”Âu Thượng nhân lúc gọi nước trái cây mà có cơ hội tinh tế quan sát cô, tối nay Giản Ái làm tóc xuăn, tóc mái vấn cao để lộ vùng trán trơn bóng, đôi mắt cười nhìn khắp xung quanh, đường kẻ môi làm cô thêm không ít phần quyến rũ, tuy rằng bộ ngực không được đầy đặn lắm, nhưng trêи cổ tay tinh tế rủ xuống một cái vòng tay hình trái tim rất khác biệt, làm tỏa ra một loại phong tình ngày thường không hề thấy, cho nên đôi môi mỏng của Âu Thượng cong lên một độ cong hài dưới tình huống như vậy, anh ta làm bộ như rất si mê Giản Ái, mỗi một động tác đều như đang vui mừng đến run Ái hiển nhiên cảm thấy vận khí tối nay không tệ, “Đàn anh, xin hỏi hiện tại anh có bạn gái chưa?” Hân Nhiên ở bên cạnh nghe thế liền cảm thấy rất thô cô bé này rõ ràng không khiến anh ta vất vả như vậy, Âu Thượng mỉm cười nhìn cô “Vậy còn em…”Lời còn chưa dứt, một luồng hơi nguy hiểm khiến anh ta không tự chủ được mà nín thở cũng không tự chủ được mà rùng Nhiên quay đầu nhìn, nguy rồi, sao Diệp Tu lại đến đây ——
Chương 71 Tác giả Nguyệt Tình Cao Edit Phong Vũ Beta Iris Bà Thư Mai vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, hơi giật mình nhìn con trai đã đi ra khỏi nhà, đi không hề quay đầu, sau khi sực tỉnh, bà mới từ trên ghế nhảy lên, gào thét với cái bóng của con trai “Con đứng lại đó cho mẹ! Thái độ của con là gì đấy hả?” “Con nó đã quyết tâm ra đi rồi thì bà có gọi nó thế nào cũng vô dụng.” Diệp Thắng Kiền hừ một tiếng sau đó nói “Đừng có mà bảo tôi đuổi theo con. Tránh nó lại giận lây cả tôi.” Chất giọng tràn ngập quyền uy của ông từ trên cầu thang vọng xuống “Nhưng mà bà nó này, nếu bà lại làm chuyện con nó ghét thì chẳng những con nó ghét bà mà tôi cũng chẳng nhìn nổi bà, sau này cháu bà cũng sẽ ghét bà.” Bà Thư Mai nghe xong liền bắt đầu thấy chán nản. “Cô.” Lúc này Thư Chí Hoa đứng bên cạnh bà nơm nớp lo sợ hỏi “Sau này con nên làm gì?” Em họ đã hoàn toàn ghét chị ta khiến chị ta vô cùng bất an. “Cái này thì!” Bà Thư Mai lặng im vài giây, càng khiến trái tim Thư Chí Hoa như muốn vọt tới cổ họng, chị ta cố cười, nhìn chăm chú vào cô mình nói “Cô, hay là con về nhà trước nhé!” Thư Mai tiếp tục im lặng trong một phút rồi thở dài một hơi “Con không cần về đâu.” Khóe miệng Thư Chí Hoa khẽ cong lên, cô quả nhiên vẫn luôn bao bọc cho mình. Nghĩ đến đó, chị ta hất lọn tóc trượt xuống má, cảm giác căng thẳng cũng không còn. “Ngày mai cô sẽ đưa con về!” Bà Thư Mai lại cau mày nói “Đã trễ thế này, con thân gái một mình đi về không tiện.” Ngón tay Thư Chí Hoa đang giơ ra lập tức cứng đờ giữa không trung, thật lâu vẫn không hạ xuống. Bên ngoài căn nhà, Giản Ái ghé vào tai Diệp Tu nói “Sau này cũng không về sao? Vừa rồi hình như ba cũng không nói gì.” Ánh mắt Diệp Tu chợt lóe sáng, anh nắm chặt tay cô “Thực sự không về nữa.” Bóng dáng cao lớn của anh dưới đầy trời đầy sao lại càng mạnh mẽ khiến người ta không dám nhìn gần. “Anh đừng có mà hại em.” Giản Ái cắn môi cười khổ, “Coi chừng mẹ anh lườm em đứt cổ.” “Anh mà cái loại ông chồng chỉ biết lo cho bản thân mà không để ý đến hậu quả sẽ gây ra cho em thế sao?” Diệp Tu nhìn chăm chú Giản Ái một lát sau đó khoác áo lên người cô “Anh sẽ nói chuyện với ba sau, cha con anh mà đã liên thủ thì thiên hạ vô địch, còn sợ bắt không được mẹ anh. Đương nhiên, khi cần thiết, em cũng phải lên sân khấu diễn vai hiền lành, để mẹ biết em là nàng dâu tốt.” Nước mắt không hề trở ngại trượt khỏi mắt Giản Ái. Cô cứ thế im lặng mà khóc. Diệp Tu cất tiếng thở dài trong cuống họng, anh ôm lấy bờ vai cô, nâng mặt cô lên “Khóc cái gì chứ, người ta nhìn thấy lại tưởng anh bắt nạt bà bầu đấy.” Không thấy người ta đang cảm động à! Giản Ái nước mắt lưng tròng âm thầm mắng anh. “Em cười một cái đi!” Diệp Tu mỉm cười cúi đầu, dùng ngón cái lau đi nước mắt trên mặt cô. “Anh chắc chắn là muốn em trong tình trạng như vậy sao?” Giản Ái nức nở hỏi anh. “Sợ cười rộ lên sẽ xấu hơn hả?” Diệp Tu nhếch mày ngắm cô. Giản Ái hừ một tiếng nhịn không được cười nói “Nếu em không đẹp, anh sẽ cưới em sao?” “Cưới chứ!” Diệp Tu cường điệu gật đầu “Bởi vì con người của anh hay mềm lòng thích nhất là những người đáng thương.” “Ai đáng thương chứ?” Giản Ái giậm chân lấy tay gõ đầu anh. “Em mà còn gõ nữa thì cứ thử xem.” Diệp Tu làm ánh mắt cảnh cáo. “Người ta chỉ là có bầu thôi,” Giản Ái không cam lòng ngừng chân thu tay lại than thở, “chứ có phải tàn phế đâu.” “Anh thấy lúc em mang thai còn muốn đáng sợ hơn cả tàn phế ấy.” Diệp Tu lành lạnh ngắt lời cô sau đó bế ngang cô lên ôm vào ghế phụ lái. “Em tốt nhất là ăn no rồi ngủ, ngủ đã rồi lại ăn cho anh.” Nói ngắn gọn là cô tốt nhất là biến thành heo, hơn nữa còn là một con heo lười. “Anh Diệp à.” Giản Ái cất giọng rõ ràng “Có phải anh mới từ sao hỏa di cư tới nên không hiểu quy tắc của trái đất không.” Phụ nữ có thai là phải chăm vận động, không thể bắt chước con heo được. Diệp Tu giẫm chân ga quay đầu mỉm cười với cô “Anh không phải là di cư tới, anh là lữ khách vũ trụ nhập cư trái phép.” Giản Ái bật cười một tiếng sau đó lại sực nhớ ra cái gì đó “Á! Mẹ em ở Hongkong lâu vậy rồi mà sao vẫn chưa thấy về nhỉ!” “Vì bà ấy có bạn trai rồi.” “Cái gì!” Giản Ái nhất thời tỉnh táo hẳn ra. “Vì sao lại có bạn trai?” Phản ứng của cô đúng là quá mức mãnh liệt. “Bây giờ thiếu gì các cặp về già lấy nhau để bầu bạn đâu em, mẹ mặc dù có em với em trai, nhưng dù sao cũng không thể nào so sáng được với một người chồng yêu thương bà ấy.” Diệp Tu hơi cười liếc cô một cái “Cho nên, lúc mẹ ở Hongkong gặp được bạn học cũ của bà ấy, anh liền gọi cho Hạ Minh Vũ, để bọn họ có thể ngọt ngào đoàn tụ ở khách sạn của anh ta. Thế nào, chỉ cho phép em có chồng mà không cho mẹ được tìm một người chồng nữa à!” Ừm! Giản Ái gãi gãi đầu “Nhưng mà cũng phải để em gặp đã chứ! Dù sao sau này cũng sẽ là ba em!” Ha ha ha! Diệp Tu không nhịn được bật cười. Có gì buồn cười cơ chứ. Giản Ái trừng mắt liếc anh một cái. “Cái bụng của em đấy, nó cũng có hỏi anh có muốn làm ba nó không đã bắt anh làm ba nó rồi đấy.” Giản Ái trực tiếp nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ xe, xem như anh không tồn tại. Đến Nhạc Nhã Hiên, Giản Ái đã buồn ngủ, trong cơn mơ màng, Diệp Tu tựa má vào tóc cô, “Hôm nay chuyện xảy ra với em, anh thề sẽ làm cho kẻ khác phải bù lại gấp 10 lần.” Những sợi tóc rũ xuống như có như không làm phân tán ánh mắt Giản Ái, cho nên cô không nhìn thấy được thời khắc đó anh kiên định đến bao nhiêu. Trong sân bay, người nhà họ Thư ở Pháp chơi thỏa thuê đã về đến sân bay. Thư Chí Vinh vừa đỏm dáng kéo vali, vừa đẩy cái kính râm trên mặt nói “Nếu không phải là ba hối về, em họ còn có thể bỏ tiền cho cả nhà chúng ta đi du lịch vòng quanh thế giới nữa đấy!” Thư Nam nhìn con trai vui đến quên cả trời đất liền khiển trách “Em họ con chỉ cho chút ơn huệ nhỏ này là đã mua chuộc được con. Năm đó, ba vì giúp cô con cũng đã bỏ ra không ít sức lực.” “Vâng, vâng, vâng!” Thư Chí Vinh lập tức như gà mổ thóc khen tặng ba mình. “Nếu không là ba vất vả công lao lớn thì con cũng không thể nhân tiện mà hưởng phúc.” “Xem cái thái độ của con kìa, đáng để ba con đánh con lắm.” Lý Nguyệt Dung chỉ chỉ vào trán con trai rồi nhìn ngó bầu trời rộng lớn bên ngoài thở dài “Em con đâu.” “Ba, mẹ, anh! Con ở đây.” Ở bên ngoài sân bay, Thư Chí Hoa tinh mắt nhìn thấy ba mẹ và anh trai liền tiến đến. “Tội nghiệp, mới một thời gian không gặp mà Chí Hoa đã gầy thế này rồi.” Lý Nguyệt Dung sau khi nói xong lại hung hăng trừng Thư Nam “Không phải ông nói em gái ông sẽ chăm sóc cho con bé sao? Sao càng chăm càng gầy vậy!” Thư Chí Vinh đẩy cặp kính râm trên mũi nói “Chắc là ngày ngày ăn không đủ vây cá, bào ngư.” “Làm gì có.” Thư Chí Hoa đi đến trước mặt ông ta ỏng ẹo nói, nếp nhăn bên khóe môi càng khiến chị ta thêm đáng thương “Con bị cả nhà cô đuổi ra ngoài.” “Cái gì?” Thư Nam quát “Cô con đuổi con ra ngoài.” Từ khóe mắt đến đuôi lông mày ông ta đều là lửa giận. “Rốt cuộc là làm sao?” Lý Nguyệt Dung xoa mặt con gái “Mau nói cho ba con biết đi.” Thư Chí Hoa nghe thế lại càng không nhịn được, òa khóc kể lể mọi chuyện nhưng lại giấu những chuyện xấu chị ta đã làm, chỉ nói là Diệp Tu sai, dượng bao che cho Diệp Tu, cô cũng yếu đuối nghe theo ý cha con nhà họ Diệp. Tại nhà họ Diệp, bà Thư Mai biết hôm nay là cả nhà anh trai trở về nên trang điểm vô cùng cẩn thận, lúc vừa muốn ra cửa thì điện thoại trong phòng khách lại réo lên như muốn đòi mạng! Bà vừa hướng về phía chồng đang ở trên lầu bảo ông bắt máy thì Diệp Thắng Kiền đã phất phơ tờ báo trong tay nói “Nói không chừng là điện thoại của anh bà, tự mà nghe đi.” Bà Thư Mai trừng mắt nhìn chồng liếc một cái, rồi đành phải nhanh chóng ấn nút nghe. “Thư Mai!” Bên kia điện thoại, ông Thư Nam rống lên như sư tử gầm khiến người ta kinh hãi “Cô chăm sóc con gái tôi thế nào vậy hả. Bị người ta bắt cóc không nói, chồng với con trai cô còn dám kết bè kết phái đuổi nó đi.” “Anh, nghe em giải thích đi.” “Giải thích cái rắm!” Lời này không phải là do ông Thư Nam nói, cho nên cả bà Thư Mai lẫn ông ta đều giật nảy mình. Thế là bà Thư Mai tập trung nhìn, hóa ra là chồng bà đã từ trên lầu đi xuống tự khi nào, quát lên với cái điện thoại “Con gái anh thì quý hóa quá đấy, tự nó nói không ở. Dám trách móc tôi, không có cửa đâu.” “Diệp Thắng Kiền, cậu có ý gì?” Bên kia điện thoại, ông Thư Nam cũng tức đến giậm chân “Đừng tưởng tôi không làm gì được cậu.” “Tùy thôi!” Diệp Thắng Kiền ném ra câu đó xong lại nói “Chỉ sợ anh không dám tới thôi.” “Mẹ nó chứ!” Ông Thư Nam quát lại “Mày thì giỏi lắm à! Năm đó nếu không có nhà họ Thư chúng tao, mày tưởng mày sẽ được như hôm nay sao!” Diệp Thắng Kiền lạnh lùng nói “Đúng vậy! Năm đó nếu không có anh, tôi đã không có hôm nay —— ít nhất là phải tốt hơn hôm nay.” “Ông bớt nói chút đi!” Bà Thư Mai đẩy Diệp Thắng Kiền một cái, lại dịu dàng nói với anh mình “Anh, nghe em giải thích một chút.” “Chồng cô đã như vậy còn cần giải thích sao?” Ông Thư Nam vô cùng trung khí la mắng em gái “Đừng quên, năm đó nó đã đối xử thế nào với cô, nếu không có người anh này, đừng nói là Phi Điểu, cô đến cái lông chim cũng không có. Hiện tại, con cô lại là cái loại cưới vợ rồi quên mẹ, nếu lần này cô không xử lý tốt cho anh thì sau này cô cũng đừng hòng lấy anh làm chỗ dựa.” Hết chương 71 Mục Lục
vợ tôi là paparazzi